CHUYỆN NGƯỜI - CHUYỆN ĐỜI TRONG VĂN HỌC HIỆN ĐẠI TIỀN CHIẾN

1. Vang bóng một thời – Nguyễn Tuân

Là tập truyện ngắn nổi tiếng, Vang bóng một thời là lời tiếc nuối của Nguyễn Tuân trước sự phai tàn của những nét đẹp văn hóa xưa cũ. Ông không đơn thuần hoài cổ, mà còn khắc họa một thế hệ sống có phẩm chất, có bản sắc và đầy tinh thần nghệ sĩ. Những nhân vật như cụ Nghè trong “Chữ người tử tù” hay ông lão pha trà trong “Tháng giêng mơ về trăng non rét ngọt” là biểu tượng cho những giá trị đang lặng lẽ biến mất trong nhịp sống hiện đại.

2. Hai đứa trẻ – Thạch Lam


Một buổi chiều nơi phố huyện nghèo, ánh sáng le lói của đoàn tàu đêm – đó là tất cả những gì Thạch Lam cần để kể về nỗi buồn thân phận và khát vọng đổi đời của những người nghèo khổ. Hai đứa trẻ không có kịch tính, không có biến cố, nhưng khiến người đọc ám ảnh bởi sự lặng lẽ, sự lặp lại đầy cam chịu và ánh nhìn dịu dàng với những kiếp người nhỏ bé.

3. Lạnh lùng – Nhất Linh


Tác phẩm là một trong những truyện ngắn đặc sắc của Nhất Linh, phản ánh rõ nét tâm lý con người trong xã hội nửa thực dân nửa phong kiến. Người phụ nữ trong truyện có vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng sâu trong tâm hồn là những tổn thương, khao khát được yêu thương và được là chính mình. Nhất Linh vẽ nên một xã hội đang chuyển động nhưng vẫn đầy ràng buộc, nơi con người vừa mâu thuẫn vừa khao khát vượt thoát.

4. Gánh hàng hoa – Nhất Linh

Khác với sự u buồn trong Lạnh lùng, truyện ngắn này mang sắc màu dịu dàng hơn, nhưng không kém phần thấm thía. Một cuộc gặp gỡ giữa hai con người – một người bán hoa và một kẻ xa lạ – lại tạo nên một cuộc trò chuyện đầy chất thơ, gợi nhiều suy tư về sự cô đơn, giao tiếp và mong manh trong tình cảm.

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG LÁ THƯ GỬI TUỔI TRẺ – CHÚNG TA ĐÃ TỪNG MƠ VÀ TỪNG BUỒN NHƯ THẾ

COVID TRONG MẮT TRẺ THƠ – KHI TRẺ EM CŨNG CÓ CÂU CHUYỆN RIÊNG VỀ ĐẠI DỊCH