NHỮNG MẢNH ĐỜI BI THƯƠNG TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM

 Đôi khi, những nỗi đau lặng lẽ nhất lại là thứ khiến ta nhớ mãi.

1.Bỉ Vỏ – Nguyên Hồng

 


Tám Bính – gái điếm, phận đời dưới đáy, sống trong bùn lầy nhưng không bao giờ hoàn toàn khuất phục. “Bỉ Vỏ” không chỉ là câu chuyện về một người đàn bà khốn khổ, mà là bản cáo trạng lạnh lùng về xã hội bất công đẩy con người vào vực thẳm.

2.Bến Không Chồng – Dương Hướng

 


Một làng quê bình dị, những người phụ nữ mòn mỏi đợi chờ. Cuốn sách là bức tranh u uẩn về hậu chiến, nơi đàn ông vắng bóng, phụ nữ cô độc. Tình yêu ở đây mong manh, hy vọng mờ nhạt – tất cả đều trôi dạt như chiếc thuyền lạc bến.

3.Người Đàn Bà Trên Chuyến Tàu Tốc Hành – Nguyễn Minh Châu


Một truyện ngắn ngắn – nhưng đủ khắc khoải. Chuyến tàu lướt qua trong đêm – như cuộc đời lướt qua những người đàn bà với bao khát khao âm thầm. Nguyễn Minh Châu kể bằng giọng điệu tĩnh lặng, nhưng từng chữ đều nặng trĩu.

4.Tướng Về Hưu – Nguyễn Huy Thiệp

 


Khi lý tưởng chạm trán thực tại. Vị tướng già về hưu, biểu tượng của một thế hệ  bỗng lạc lõng giữa chính ngôi nhà của mình. Một truyện ngắn sắc sảo, lạnh lùng, và đau đến khó nói thành lời.

Bạn có từng bắt gặp mình trong một phận người nào đó trên trang sách? Hãy chia sẻ để mọi người cùng biết nhé.

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

CHUYỆN NGƯỜI - CHUYỆN ĐỜI TRONG VĂN HỌC HIỆN ĐẠI TIỀN CHIẾN

NHỮNG LÁ THƯ GỬI TUỔI TRẺ – CHÚNG TA ĐÃ TỪNG MƠ VÀ TỪNG BUỒN NHƯ THẾ

COVID TRONG MẮT TRẺ THƠ – KHI TRẺ EM CŨNG CÓ CÂU CHUYỆN RIÊNG VỀ ĐẠI DỊCH